Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Và anh vẫn cư xử như vẫn là con rể trong gia đình. Anh cũng để tang, quỳ bên Thục Nhi khi con cháu cúng trước quan tài. Anh luôn theo sát bên Thục Nhi, săn sóc cho cô với tất cả sự chăm chút thật lòng.

Sau đám tang, căn nhà trở nên vắng lặng. Thục Nhi đã tỉnh táo hơn. Khi mọi người đã về hết, cô kéo Nam ra vườn, nói như cám ơn:

- Mấy ngày nay, anh cực với em thế nào, em thật lòng cám ơn anh. Nếu không có anh, có lẽ em còn bi đát hơn nữa.

Nam ngồi yên nghe Thục Nhi nói. Thục Nhi nói chuyện y như với một người khách đến dự đám. Và người khách đó đã làm cô cảm động vì nhiệt tình dành cho gia đình cô.

Anh nhận ra cô có dấu ấn rất rõ ràng khi chia tay. Ly dị và tất cả chấm dứt, trở thành người lạ. Anh hiểu tâm lý đó là bình thường. Có điều suy nghĩ của anh thì không giống như vậy. Chia tay có nghĩa là không sống chung, chứ không phải hết trách nhiệm.

Anh ngồi yên lặng, tò mò muốn biết xem Thục Nhi sẽ cư xử với mình ra sao.

Thục Nhi chậm rãi nói tiếp:

- Anh bỏ công việc ra tận đây, mà ở lại suốt mấy ngày. Những gì anh làm là vượt quá lễ nghĩa rồi, không ai yêu cầu anh như vậy đâu. Anh nên về lo công việc đi.

- Còn em thì sao?

- Em ở lại chờ cúng thất.

- Anh sẽ chờ để đưa em về.

Thục Nhi xua tay:

- Không. Không. Như thế mất công lắm. Phiền anh lắm.

- Thục Nhi này! Có phải em nghĩ ly dị xong là mình trở thành người lạ, lúc nào cũng phải giữ kẽ với nhau, và không có quyền có chung bất cứ thứ gì? Em nghĩ vậy phải không?

Thục Nhi gật đầu:

- Nói ra nghe cũng buồn, nhưng thực tế là như vậy. Và em phải làm theo thực tế.

- Có thể với những cặp vợ chồng khác là vậy, còn anh thì không. Trước lúc chia tay, anh đã nói với em thế nào, bây giờ anh vẫn thực hiện như vậy.

- Thú thật, lúc đó nhiều chuyện để nghĩ quá, nên em không nhớ anh đã nói chuyện gì.

- Anh bảo anh vẫn lo lắng cho em, có trách nhiệm với em. Và bất cứ lúc nào em cần thì cứ gọi anh.

Thục Nhi thở dài, rồi cười nhẹ:

- Em nghĩ một lần này là đủ rồi, anh cũng còn phải lo cho gia đình riêng của anh nữa. Có lúc cũng phải bớt tốt lại để không gặp phiền phức anh ạ.

- Đó không phải là lòng tốt, mà là tình cảm tự nhiên. Anh luôn coi gia đình em là người thân của anh.

- Nhưng như vậy coi chừng anh sẽ lại thất bại, không có người phụ nữ nào chịu nỗi tình cảm bị san sẻ. Và em thật lòng khuyên anh, nên quên chị em đi. Nếu không đến lúc nào đó anh sẽ mất luôn chị Duyên, em cảm thấy chị ấy không phải mẫu người quen chịu đựng.

Nam nhìn cô một cách ý nghĩa:

- Cũng như em đã từng chịu đựng anh mấy năm phải không?

Vẻ mặt Thục Nhi chợt thay đổi, cô nhìn ngay chỗ khác, hỏi nghiêm:

- Mình sẽ không bao giờ nhắc chuyện cũ nữa. Anh đồng ý không?

- Thôi được, nhưng mai mốt em nên về với anh, đừng nghĩ xa xôi gì hết mà nên nghĩ làm thế nào tiện thì thôi.

Thục Nhi nghiêm nghị:

- Cám ơn sự rộng rãi của anh, nhưng em không nhận được đâu. Em nghĩ vậy là dứt khoát làm theo những điều mình nghĩ. Nhưng chuyện đi đứng bất tiện chỉ là chuyện nhỏ thô.

Nam lắc đầu:

- Có thể cách nghĩ của anh và em không giống nhau. Anh giải quyết vấn đề thực tế hơn em. Anh chỉ thấy là đường đi rất xa, trong khi xe anh còn trống chỗ thì em phải đi xe khách. Và anh sợ bệnh hoạn thì không ai giúp đỡ. Đơn giản vấn đề không hay hơn sao, em làm cho nó phức tạp chi vậy?

Thục Nhi lắc đầu:

- Cách nhìn của anh đơn giản thật, em lại không dám như vậy.

- Anh biết em nghĩ gì rồi. Ly dị là tuyệt đối không qua lại với nhau chứ gì. Nhưng anh nhắc lại, lúc nào anh cũng lo nghĩ cho em.

Thục Nhi đứng bật dậy, nhìn Nam một cách trách móc:

- Sao anh nông cạn vậy, lòng tốt không đúng chỗ. Cũng giống như nhà em bị cháy mà người ta còn mang đến những đồ dùng gia đình để tặng em. Nó ác lắm anh biết không. Anh có nghĩ tới cảm xúc của em không?

- Bình tĩnh đi Thục Nhi.

Thục Nhi phẩy tay, có vẻ rất bị kích động:

- Em không cần bình tĩnh. Trước khi ly dị em đã yêu cầu anh thế nào, anh không nhớ sao? Em đã bảo anh đừng bao giờ đến thăm em, để yên cho em quên. Đừng có ác như vậy. Anh về ngay bây giờ đi.

Và cô quay người, đi như chạy vào nhà. Nam định đi theo. Nhưng hiểu lúc này cô rất dứt khoát, nên anh không tìm cách thuyết phục.

Anh ngồi yên một mình, suy nghĩ về những gì cô đã nói. Và anh không phải thiếu nhạy cảm để không hiểu ý cô. Đã không thể sống cho nhau trọn vẹn, thì cũng đừng nên thể hiện thiện ý của mình. Như thế sẽ trở thành ác độc, vì nó sẽ làm cho cô không thể quên.


Đến lúc này, anh chợt ý thức tại sao mình vẫn cứ quẩn quanh trong cảm giác đau khổ. Đó là tâm trạng của một người đứng ở ngã ba đường. Trở lại đường cũ thì không thể. Còn đi vào đường mới thì không muốn.

Nam ngồi ngoài vườn hoa khá lâu mới vào nhà. Sau đám tang, căn nhà trở lại vắng lặng và im lìm. Phòng Thục Nhi đóng im ỉm. Anh đứng nhìn một lát, rồi quyết định về phòng mình soạn đồ.

Một lát sau, anh gỏ cửa phòng Thục Nhi. Cô hiện ra giữa khung cửa hé mở, khuôn mặt sầu não như đã qua một trận khóc. Nhìn vẻ mặt cô, tự nhiên Nam hết muốn về. Nhưng Thục Nhi đã nói như đuổi:

- Anh về vui vẻ. Cám ơn về những gì anh đã làm cho em.

- Thục Nhi, em không nên …

Nhưng cô đã chận lại:

- Anh về đi, em không sao đâu. Xin lỗi anh, em nhức đầu nên không muốn ra ngoài. Sau này anh nhớ đừng tìm em nữa.

- Thôi được, chào em. Nhớ giữ sức khoẻ, đừng để như lần trước.

- Cám ơn anh.

Nói xong cô khép cửa lại. Nam ra phòng khách, ngồi xuống salon một cách tư lự. Vẻ suy sụp của Thục Nhi làm anh không yên tâm. Nhưng ở lại sẽ bị cô từ chối. Anh chợt thấy buồn và có cảm giác mất một cái gì đó rất thân với mình.

Cuối cùng Nam đứng lên, mang vali ra xe. Trên đường về, anh luôn bị ám ảnh về việc Thục Nhi ở nhà một mình. Chắc chắn cô sẽ bơ vơ ghê gớm.

Anh về đến nhà khi trời tối. Khi xe vừa dừng trong sân thì vừa lúc xe Thùy Duyên cũng chạy ra. Chị bước xuống, đi về phía anh một cách chậm rãi:

- Mấy hôm nay anh đi đâu vậy?

- Vô nhà đi em.

Thùy Duyên đi theo anh. Chị đi thẳng lên phòng Nam. Nhưng anh đã đến ngồi ở salon. Bắt buộc chị phải ngồi theo. Đôi mắt vẫn không rời khỏi Nam. Chị nhỏ nhẹ lặp lại:

- Anh biến mất giống như lần trước vậy. Em có cảm giác anh thay đổi rồi.

Nam vuốt tóc, cười một cách mệt mõi:

- Anh đi xa về nên hơi mệt, không có gì đâu.

Thùy Duyên cắn nhẹ môi, lắc đầu:

- Em không nói đến chuyện này. Em nói đến thái độ của anh từ hơn một tháng nay kìa.

- Thái độ như thế nào?

- Anh biết không, trong tình yêu, em cần sự thành thật tuyệt đối. Nhưng anh có làm được như vậy không?

“ Em muốn anh thành thật, nhưng em thì giấu diếm, anh bắt đầu thấy thất vọng”. Nam nghĩ thầm. Nhưng vẫn lặng yên.

Khuôn mặt Thùy Duyên dịu dàng và nghiêm trang hẳn đi. Cả giọng nói cũng có gì đó nghiêm trọng.

- Em muốn nghe chính anh nói ra, mấy ngày nay anh đi đâu vậy?

- Đi công việc riêng.

- Nó thuộc về công việc hay tình cảm?

Nam không trả lời ngay. Anh ngã người ra sau, chống tay trên thành ghế, nhìn chị như quan sát:

- Không những chỉ có anh, mà cả em cũng thay đổi. Anh không đánh giá nó tốt hay xấu, nhưng anh thấy em còn một cái gì đó anh chưa hiểu.

Không biết Thùy Duyên có muốn tránh né hay không. Chị không trả lời anh, mà nói như phán xét:

- Anh đi Đà Lạt dự đám tang, điều đó có gì uẩn khúc không, tại sao anh giấu em?

Nam khẽ nhướng mắt, ngạc nhiên thật sự. Nhưng anh không muốn hỏi tại sao chị biết. Chỉ trả lời mơ hồ:

- Những chuyện như vậy anh có bổn phận phải làm.

- Vậy tại sao anh không đưa em cùng đi.

- Không thể hành động như vậy, em là người phụ nữ lịch lãm, anh tin em hiểu lý do.

Thùy Duyên lắc đầu:

- Em không hiểu gì ngoài việc anh chưa thừa nhận em.

- Điều đó anh không khẳng định. Nhưng sự tế nhị không cho phép anh giới thiệu em với gia đình Thục Nhi, nhất là khi người ta đang có tang.

- Em nghĩ ngược lại, nếu em đến viếng, thì nó sẽ thể hiện sự vị tha của em.

- Vị tha? Em đặt mình ở vị trí nào vậy?

Nam ngước nhìn chăm chăm vào Thùy Duyên chờ câu trả lời.

Nói xong, anh lại nhìn Thuỳ Duyên. Khuôn mặt chị sầm lại. Một vẻ khó chịu hơi cay nghiệt khi khoé miệng cau lại. Nó gần giống vẻ mặt giận dữ mà hôm nào chị đã thể hiện với cô tiếp tân. Và lúc này, vẻ dịu dàng biến mất không để lại dấu vết, dù là trong ấn tượng của người đối diện.

Nhìn chị, một lần nữa Nam có cảm giác hụt hẫng.

Thùy Duyên không hiểu cái nhìn của Nam. Sự nghi ngờ dằn vặt cả tuần nay làm chị mất bình tĩnh. Và chị không giữ nỗi sự khôn khéo vốn có nữa. Giọng chị gằn gằn, the thé:

- Nếu anh còn luyến tiếc vợ anh, thì cứ nói thật với em, đừng dối dối thật thật như vậy nữa.

- Anh không hề khẳng định anh lưu luyến, và anh rất ngạc nhiên khi em nói như vậy.

Thùy Duyên đang mất bình tĩnh nên không hiểu nỗi cách phê phán cực kỳ nhẹ nhàng của Nam, chị đăm đăm nhìn vào một điểm, nói như gạn:

- Trước đây anh luôn đi tìm em. Nhưng khi ly dị rồi, anh lại nửa xa nửa gần. Trong khi em nghĩ ngược lại, được tự do rồi đáng lẽ tình cảm anh phải khắng khít hơn.

Nam không trả lời. Nhưng câu nói của Thùy Duyên làm anh bắt đầu nhìn lại mình. Có lẽ vì trước đây Thục Nhi để anh tự do quá mức, nên khi cô ra đi, anh không hề cảm thấy mình cất đi gánh nặng. Còn tình cảm đối với Thùy Duyên đã giảm sút đi ấn tượng ban đầu. Anh cũng không hiểu tại sao nó lại như vậy.

Nhưng để giải thích với chị thì chưa có gì cụ thể.

Thùy Duyên nhìn thẳng vào mắt Nam:

- Em không phải mẫu người tự huyễn hoặc mình. Đến thời điểm này, có lẽ cả anh và em đều phải nhìn lại, để xác định mối quan hệ của mình.

- Anh không phản đối.

- Anh hãy định thần lại và tự trả lời với anh đi. Thật ra anh đang yêu, hay bắt đầu nhận ra tình cảm phát sinh với vợ. Còn em thì giữ vai trò gì trong tình cảm của anh?

Nam im lặng nhìn Thùy Duyên. Chính vì thừa nhận sự tỉnh táo của chị nên anh không biết phải nói gì. Sự im lặng đó làm Thùy Duyên lại mất bình tĩnh. Chị đứng bật dậy:

- Khi nào giải quyết tư tưởng dứt khoát thì hãy đến gặp em. Em về đây

Nam vẫn ngồi yên, lặng lẽ nhìn Thùy Duyên đi ra cửa. Bỗng nhiên anh cảm thấy thèm một ly cà phê và một không gian yên tĩnh.
















*

Thục Nhi vừa tiễn khách về thì vài phút sau Bích Hạnh đến. Cô ra mở cửa rồi quay vào giường nằm. Bích Hạnh đã quá thân nên cũng không cần giữ kẻ nữa. Cô ngồi xuống phía dưới chân giường, bó gối nhìn Thục Nhi:

- Sao Nhi nằm vậy, bệnh hoạn gì không?

- Không có, mình mới đi về, còn mệt lắm.

- Vậy hả? Nè, hôm thứ bảy anh Quyền gọi điện cho mình, mời mình và Nhi đi picnic. Nhi trả lời đi, đặng mình gọi điện cho ảnh.

Thục Nhi hơi ngóc đầu dậy, rồi nghếch mặt trên gối ôm. GIọng có một chút phiền muộn:

- Ảnh mới đến tìm mình đó. Và mình đã trả lời rồi.

- Ủa, đến rồi hả, rồi Nhi đồng ý không?

- Mình từ chối rồi, mình ngán đi chơi lắm.

- Nhưng đi cái này đâu phải là chơi suông, thì mình phải tạo cho người ta một cơ hội chứ.

Cô chồm tới nằm gần Thục Nhi, vẻ mặt linh hoạt:

- Anh Quyền tốt lắm, ảnh hơn Thiện Nam xa lắc. Nhi mà từ chối thì tiếc lắm, mình nói thật đó.

Thục Nhi hơi nhăn mặt:

- Thôi đi, mình xin Hạnh đó, mai mốt đừng làm mai nữa, khổ mình lắm, không đi tới đâu mà phải tiếp khách, mình mệt lắm.

- Không đi tới đâu là tại Nhi, ai Nhi cũng không chịu. Nhi kén người như thế nào đây chứ.

- Không phải mình kén, mà chỉ không thích thôi.

Bích Hạnh nhìn Thục Nhi chằm chằm:

- Hay là Nhi còn thương ông anh ích kỷ của mình?

- Không bao giờ.

- Vậy thì phải yêu người khác đi chứ.

- Có nhất thiết là phải có người yêu không, bây giờ mình không thích quen với ai hết, mình nói thật đó.

Bích Hạnh định mở miệng thì cô chận lại:

- Hạnh nghĩ xem, mỗi lần đi xa về mình mệt muốn chết, phải tranh thủ ngày nghỉ để nghỉ ngơi, thế mà phải tiếp bạn của Hạnh, Hạnh hại mình đó.

Bích Hạnh sửa lại:

- Bạn mình, nhưng thích Nhi nên người ta mới tới, không thích tới làm chi.

- Thôi đi, mình biết Hạnh lo cho mình, nhưng lo để mình có được ông bồ thì quá sức lắm. Đâu nhất thiết không còn chồng thì phải có người yêu đâu.

- Chứ Nhi định sống một mình như vậy hả. Hứ, cái ông anh mù quáng đó thì hạnh phúc với người khác, còn Nhi thì thui thủi một mình, có tức không?

- Người ta sống thế nào kệ người ta, mình không quan tâm.

- Nhưng mà mình quan tâm, mình thấy tức giùm Nhi. Nhi phải có người yêu cỡ anh Quyền để dằn mặt anh Nam, cho ảnh thấy mình không phải đồ bỏ.

- Rồi thì mình sẽ được cái gì?

Bích Hạnh vung tay:

- Mình không biết, nhưng để chứng minh cho ảnh thấy Nhi có giá trị gấp mấy lần bà kia, bả chỉ được cái giàu chứ học vấn chưa chắc bằng Nhi, già chát.

Bích Hạnh nói hai chữ cuối cùng kèm theo cái bĩu môi dài cả tấc. “Ông anh vô lương tâm, ích kỷ, điên khùng…” là những từ cô thường dùng để gọi Nam. Chuyện anh bỏ Thục Nhi làm cô tức quay quắt. Và tìm cách làm mai cho Thục Nhi cả đống người, để trả đũa Nam. Mà cô quên phắt chính Thục Nhi chủ động ly dị.

Thục Nhi hiểu điều đó. Và rất cảm động. Nhưng lúc này cô không thích nghĩ về tình cảm. Cô thì mơ ước trở thành một người thành đạt. Một nữ doanh nhân nổi tiếng, hoặc mộ cái gì đó, cô chưa định hình cụ thể. Miễn là thành đạt.

Sống với Nam cô bị ám ảnh bởi mặc cảm. Nên chỉ khao khát chứng minh cho anh thấy mình không phải là người kém cỏi.

Chính điều đó làm cô học thêm như điên. Vì cô nghĩ muốn thành đạt thì phải có nhiều bằng cấp. Cũng như cô đã từng mơ tưởng đến một ngày nào đó, cô sẽ tạo nên một sự nghiệp vượt xa cả Nam. Để bắt anh phải nhìn cô bằng cặp mắt kính phục.

Cô đã khao khát như vậy, mà không biết rằng mình đã rất lệch lạc.

Thục Nhi mãi đeo đuổi theo những ý nghĩ chiến thắng xa vời. Cô không hay Bích Hạnh đang nhìn mình chòng chọc:

- Nhi nghĩ gì vậy? Cái gì mà có vẻ khoái chí thế?

- Đâu có nghĩ gì đâu.

Bích Hạnh trở lại đề tài cũ:

- Nè, nếu Nhi không thích mấy người mình làm mai, thì cứ chọn anh Hưng đi, ảnh cũng đâu có thua anh Nam. Đừng chọn anh Khải, ông đó không xứng đâu.

Thục Nhi nửa đùa nửa thật:

- Mình đến phát điên vì sự khủng bố của Hạnh, hình như Hạnh bị hội chứng làm mai rồi.

Bích Hạnh cười khì, và vẫn ngoan cố:

- Vậy thì có người yêu đi, rồi mình sẽ không làm mai nữa.

Thục Nhi xoay người nằm ngửa, hai tay khoanh trước ngực, tư lự:

- Không nói tới chuyện này nữa nghe. Hạnh nghĩ đi, mình vừa đi làm, vừa đi học, vừa phải tiếp bạn bạn, sức nào chịu cho nỗi.

Bích Hạnh vẫn tỉnh bơ:

- Bỏ học bớt đi, mình nói thật đó. Mà Nhi cũng đừng có ý nghĩ phải trở thành bà chủ bằng cách học nhiều, lấy anh Hưng hoặc anh Quyền thì sẽ thành bà chủ ngay.

- Lại dựa dẫm, mình ngán chuyện đó lắm rồi.

- Mệt Nhi quá.

Thục Nhi không hiểu Bích Hạnh nói gì, nhưng cũng không hỏi kỹ. Bích Hạnh hình như biết sẽ không thuyết phục được cô, nên không nhắc lại chuyện đi picnic với Quyền nữa.

Cả hai còn đang nằm nói chuyện thì lại có Hưng đến tìm. Nghe tiếng anh, Bích Hạnh cười tinh quái.

- Đây là cây si bền bỉ nhất của Nhi, thành cổ thụ rồi.

- Đừng đùa nào.

Thục Nhi bước xuống giường, ra mở cửa. Cô định mời Hưng ra sân thì Bích Hạnh cũng vừa bước ra:

- Chào anh Hưng.

Hưng có vẻ ngượng:

- Ủa, Hạnh, tới hồi nào vậy?

- Tới nãy giờ. nhưng bây giờ em phải về đây, trả Thục Nhi cho anh đó.

Thục Nhi khẽ cau mặt nhìn Bích Hạnh. Nhưng cô nàng chỉ cười xòa rồi ra sân lấy xe.

Thế là cô tiếp Hưng đến rất tối. Cũng chẳng có gì quan trọng hơn ngoài nói về công việc của cô. Tuần nào Hưng cũng đến. Ban đầu anh mời cô đi chơi. Nhưng lần nào cô cũng từ chối. Riết rồi thành thông lệ, cứ một tuần là anh đến, và cô tiếp anh ở nhà. Phải nói là Hưng cực kỳ kiên nhẫn.

Tối nay Thục Nhi mệt quá nên chỉ ngồi chơi một lát rồi rút lui. Hưng có vẻ thất vọng:

- Anh định nói với Nhi một chuyện, nhưng để mai vậy.

- Xin lỗi anh Hưng nghe, Nhi mệt quá. Có chuyện gì quan trọng không anh?

- Rất quan trọng. Tối mai Nhi có rãnh không?

- Mai Nhi học từ sáu đến tám giờ.

- Vậy anh đến đón Nhi rồi đi uống cà phê, được không?

- Dạ được.

- Anh về nghe.

- Dạ.

Thục Nhi quay vào nhà. Cô thay áo, định lên giường nằm thì bà chủ nhà gỏ cửa bảo có điện thoại. Trong một phút, con lắc đầu ngán ngẩm. Rồi uể oải đi lên nhà bà chủ. Cô cầm máy một cách hờ hững:

- A lô.

- Xin lỗi vì anh gọi lúc này, có làm phiền em không?

Thục Nhi buột miệng kêu khẽ:

- Anh Nam hả?

- Anh đây.

- Có chuyện gì vậy anh?

- Không có gì, anh chỉ muốn biết lúc này em thế nào thôi.

- Em vẫn bình thường, cám ơn anh.

- Đừng để tinh thần suy sụp quá nhé, anh biết em vẫn còn buồn khổ vì nhớ nội, nhưng ráng vượt qua. Lúc này em ốm đi nhiều lắm, coi chừng đổ bệnh.

Bất giác Thục Nhi đưa tay lên cổ:

- Sao anh biết em ốm, Bích Hạnh nói à?

- Em không nên quan tâm chuyện đó. Anh chỉ mong em sống vui vẻ lên.

- Cám ơn anh.

Thục Nhi nói một cách lịch sự và khách sáo. Chính cô cũng không nhận ra giọng mình như vậy. Cô tưởng Nam thông báo chuyện gì, nhưng chờ mãi chỉ thấy anh dặn dò về sức khỏe, nên cô đâm ra có tâm trạng hụt hẫng.

Có lẽ hiểu Thục Nhi không để ý những lời nói của mình, Nam nói một cách nhẹ nhàng:

- Anh rất lo cho em, đừng coi thường sức khỏe của mình quá, nếu em bệnh thì khổ cho em đó.

- Dạ.

- Thôi, khuya rồi, em đi ngủ đi.

- Dạ.

Thục Nhi gát máy rồi đi xuống phòng mình. Cô mệt đờ đẫn nên không còn đầu óc để suy nghĩ bất cứ điều gì. Vừa nằm xuống giường là cô ngủ ngay, một giấc ngủ thật sâu không mộng mị.

Tối hôm đó cô đến trung tâm ngoại ngữ. Lúc tan lớp cô đứng ở cổng chờ Hưng. Nhưng chờ quá nửa tiếng vẫn không thấy anh. Vậy là cô bỏ về.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(79425)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]